Tình yêu có rất nhiều sắc màu trong đời sống mà đôi khi ta chẳng thể nhận ra.
Tình là một chuyện muôn màu.
Tình là mình hạnh phúc thật mau.
(Tình -Văn Phụng)
Tình yêu là những con đường để đưa người đến với người mà đôi khi ta đi chẳng tới.
Ta lần mò leo mãi không qua được vách sầu.
Ta tìm một tiếng yêu thấy toàn là sầu đau.
(Đời Đá Vàng -Nhạc: Vũ thành An)
Vậy đó, tình yêu thì có lắm sắc màu. Tình yêu có màu trắng của thũa mới lớn, một sắc màu mãi mãi không phai:
“Thuở ấy nào tôi có hiểu gì,
cánh hoa tan tác của sinh ly.
Cho nên cười đáp màu hoa trắng
là chút lòng trong chẳng biến suy.”
(Hai Sắc Hoa Ti Gôn –TTKH)
Nàng con gái ấy thật ngây thơ và đáng yêu vô cùng.
Tình yêu có màu hồng rực rỡ trong mắt của những chàng trai mới lớn:
“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng.
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám,
Thuở chẳng ai hay, thầm lặng mối tình đầu.”
(Phượng Hồng -Nhạc: Vũ Hoàng, thơ: Đỗ Trung Quân)
Và:
“Nắng có hồng bằng đôi môi em,
Mưa có buồn bằng đôi mắt em.
Vai em gầy guộc nhỏ như cánh vạc về chốn xa xôi.”
(Như Cánh Vạc Bay – Trịnh Công Sơn)
Đó là bóng dáng trong những tà áo trắng đã mê hoặc lòng người:
“Em tan trường về, anh theo Ngọ về.
Chân anh nặng nề, lòng anh nức nở.
Mai vào lớp học, anh còn ngẩn ngơ, ngẩn ngơ...”
(Ngày Xưa Hòang Thị -thơ: Phạm Thiên Thư, nhạc: Phạm Duy)
Hoặc tình yêu là màu xanh của tà áo dài khi đến với nhau;
“Em còn nhớ anh nói rằng: khi nào em đến với anh,
xin đừng quên chiếc áo xanh”
(Tà Áo Xanh -Đòan Chuẩn –Từ linh)
Hay tình yêu là màu tím thóang qua trong mắt chàng lãng tử:
“Một chiều lang thang bên dòng Hương Giang,
tôi gặp một tà áo tím, nhẹ thấp thoáng trong nắng vương,
màu áo tím sao luyến thương ...”
(Tà Áo Tím –Hòang Nguyên)
Và khi đó đất trời đổi mới và đẹp lãng mạn khi tình yêu có màu vàng của hạnh phúc:
“Tình đẹp tựa như mùa thu vàng,
tình mình nhiều mộng ước mênh mang…
Tình là một chuyện huy hoàng,
tình là mình thành nhớ hoang mang…”
(Tình –Văn Phụng)
Tình yêu khi đấy có còn có màu của chanh cốm, ngọt ngào:
“Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm,
chẳng biết tay ai làm lá sen ?”
(Paris Có Gì Lạ Không Em –Ngô Thụy Miên)
Để rồi:
“Trả lại em yêu khung trời đại học,
con đường Duy Tân cây dài bóng mát,
buổi chiều khuôn viên mây trời xanh ngát,
vết chân trên đường vẫn chưa phai nhạt …
Trả lại em yêu con đường học trò,
những ngày thủ đô tưng bừng phố xá,
chủ nhật uyên ương, hẹn hò đây đó,
uống ly chanh đường, uống môi em ngọt …”
(Trả Lại Em Yêu –Phạm Duy)
This post has been edited 3 times, last edit by "nguoi pham" (Oct 13th 2016, 8:10am)