Hôm nay tình cờ nghe lại một album đã cũ của Tuấn Ngọc, “Giọt lệ cho ngàn sau” (nhạc Từ Công Phụng), tôi quyết định phải lôi ngược quá khứ trở về. Nói đến Tuấn Ngọc là nói đến ngôi vị tối cao trong làng âm nhạc Việt Nam, ngôi vị này sợ rằng sẽ không có ai xứng đáng để kế thừa. Khi Tuấn Ngọc cất giọng, người ta không màng tới nội dung hay giai điệu của bài hát nửa…bởi đã bị chới với trong muôn vàn cảm xúc…ngất ngây trong tận cùng nổi đau, trăn trở trong những cơn xoáy của số phận, và bị cuốn đi trong nổi tan tác của những mảnh vở…cuộc tình!Tôi yêu giọng hát Tuấn Ngọc như yêu dấu một thời đã qua của mình, dù sự đời vẫn luôn là những đợt sóng trước dồn sóng sau, dù bây giờ tôi đã nghe để khám phá rất nhiều giọng hát mới, dù thời gian gắn liền với hiện thực đào thải nhưng thế sự và cuộc đời vẫn mãi là vòng luân hồi khép kín…và bởi vì lẻ đó…dù có nghe bao nhiêu ca sĩ mới đi nửa thì tôi vẫn yêu thích nhất và duy nhất giọng hát Tuấn Ngọc !Album “Giọt lệ cho ngàn sau” do Huy Cường hòa âm nên luôn luôn mang một sắc thái riêng biệt….đó là khi các nốt nhạc thoát lên những tầng cung bậc âm thanh sang trọng và dìu dặt,..là khi chung quang ta phong kín một nổi bàng bạc của…”Mắt lệ cho người”, “Như chiếc que diêm”, “Giọt lệ cho ngàn sau”…Tiếng hát Tuấn Ngọc…không cố tình huyễn hoặc nhưng lại có sức thôi miên người ta chìm sâu trong những dằn vặt xót xa…ngỡ như đó là câu chuyện của chính mình…“Thôi cũng đành một kiếp trăm năm đời người sẽ quaCũng đành một thoáng chiêm bao tình người cũng xaCũng phôi pha những điêu ngoa, theo vết môi cười tàn tạ……Thôi cũng đành như chiếc que diêm một lần lóe lênThắp đời em sáng lung linh, buồn một cõi riêngNhững đêm sâu, những canh thâuNghe nước mắt nặng giọt sầu…. Thôi cũng đành như tấm gương tan mờ phải vết xưaXót dùm cho tấm thân em ngựa bầy đã xaNhững đêm mơ thấy tan hoangHương tình vừa chớm muộn màng
GIỌT LỆ CHO NGÀN SAU