Giọng hát trầm, ấm và thoáng…không cho cảm giác tắt nghẽn như tiếng hát Quang Dũng, tuy nhiên làn hơi chưa đủ dầy, cao, và dài để đưa cảm xúc người nghe lên đỉnh của rung động…khi nhắm mắt lại tôi chưa thể thả dòng tư tương bay xa và trôi mênh mang một nổi niềm nhẹ bồng bềnh như lần đầu thưởng thức Thụy Vũ, và chưa đủ từng trải để chuyên chở hồn vào trong lời nhạc…để có thể đánh thức hay vực dậy những miền rung cảm lắng sâu và tản mác đâu đó của người nghe.Dù sao ca sĩ này vẫn tiềm tàng một chất giọng mà thời gian và kinh nghiệm sẽ mài dủa để trở nên già dặn, cần thêm nữa sự vững chải để khống chế hơi thở khiến thanh âm phát ra liền lạc mà không hụt hẫng đứt quãng, cần thêm một chút…cuộc sống vào trong tiếng hát để biến nó trở thành giai điệu của cuộc đời và len lỏi vào lòng người như những câu chuyện đời!
MÙA XUÂN ĐÂU ĐÓ