Đây là album của đại gia đình bạn tôi, người bạn tôi đã mất liên lạc 20 năm qua…vừa mới tìm lại, niềm vui hội ngộ chưa kịp lắng xuống thì hôm nay được nghe lại giọng hát thân quen của 20 năm trước, tiếng hát chở kỷ niệm xa về, tiếng hát mang theo thời gian…tôi lắng nghe quá khứ ào ạt bủa vây, nghẹt thở bởi những cảm xúc nối đuôi nhau như những cơn sóng vỗ…tràn bờ!Ngoài bạn tôi, chị Thu Trang, trước đây là ca sĩ “local” ở Việt Nam, hình như những chị em còn lại không phải là ca sĩ, album cũng được thâu theo hình thức karaoke, thế mà những tiếng hát từ trái tim của những người yêu nhạc không chuyên này đã vượt qua khỏi bao khuôn khổ thường tình, lôi kéo đôi tai tôi để chỉ lắng nghe tiếng lòng của họ mà quên hẳn chất lượng thu âm và những thiếu sót về kỹ thuật. Đó là những dòng chảy âm thanh rất đẹp, không bị gò bó bởi kỹ xảo, là lời ru đơn sơ…từ những con người hát giữa những con người, nghe gần gũi làm sao, thân quen như nhịp sống bên ngoài khung cửa, như tiếng động của tự nhiên…tiếng nói hàng ngày…Khi người chị kế, Thu Thủy bắt đầu với “Cho em quên tuổi ngọc” là tôi bỗng yêu ngay khoảnh khắc… “cho em quên cơn mộng ảo xa xôi thơ ngây ngày nào…”. Tiếng hát không trao chuốt, nhẹ tênh như đã quen với bao mùa mưa nắng, thản nhiên như cơn gió lướt qua núi đồi…mà như thế lại trút xuống bão tố trong tôi…“mai đây khi hoa tàn úa xanh xao phong ba dập vùi em xin nằm xuống mang theo con tim ngậm ngùigiấc mơ nhỏ nhoi… đưa em vào cõi thiên thu yêu thương đời đời…”nghe tan tác như cả rừng lá chết rơi rụng trên tay, nghe nối tiếp cơn đau mênh mang nhói trên từng da thịt, nghe nổi vằng vặc ngút ngàn của những lần chia xa….“một mai xa nhau xin nhớ cho nhau nụ cười cho cuộc tình người hẹn hò nhau đến kiếp maiđừng hẹn nhau nửa lệ nào em khóc cho đầy…Nếu như tiếng hát chị Thu Thủy đã thu phục tôi với “Cho em quên tuổi ngọc”, chị Minh Nguyệt của “Một mai em đi”, thì chị Minh Xuân trong phút chốc lôi cuốn toàn bộ sự chú ý của tôi….”nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa, cho tôi về đường cũ nên thơ, cho tôi gặp người xưa ước mơ…”…tiếng hát còn mang nguyên vẹn chất giọng miền tây, mộc mạc mà có sức lôi kéo kỳ lạ…tựa như sự hấp dẫn của một lời nguyền không cưỡng nổi…dồn dập và thống thiết, lời hát dẫn hồn vào sâu hút trong cơn mộng mị “làm sao giết được người trong mộng, để trả thù duyên kiếp phũ phàng, giết người đi giết người đi giết người trong mộng đã bội thề…”Và…những lời còn lại để dành cho giây phút quan trọng nhất…là thân thương dành cho người bạn và người chị chiếm một vị trí đặc biệt trong ký ức của tôi…ngỡ như sống lại cái đêm nào trời lộng gió..3 người bạn khắng khít nhau trên một chiếc xe gắn máy chạy ngông giữa cơn mưa, hát nghêu ngao “gánh một gánh hàng hoa, vai nặng trĩu đời ta…”!. Tôi đã mang theo cái đêm mưa đó cùng đi qua những chặng đường, với tháng năm và nổi nhớ không phai…giờ đây niềm xúc động tưởng chừng nghẹn thở khi nghe lại giọng hát thân quen…”đời đá vàng” như chính cuộc đời của mỗi chúng tôi… “ta lần mò leo mãi không qua được vách sầu, ta tìm một tiếng yêu thấy toàn là sầu đau, ước vọng thời thơ ấu chưa xin được chút nào, suốt đời còn ước ao khát vọng còn cấu cào….”! Tiếng hát của bạn tôi (Thu Trang) hôm nay đã làm tôi rúng động…vì chất hồn nặng trĩu…đó là ngọt bùi chồng chất, là bao nổi đời trải quanh bàng bạc…là nồng cay lăn tròn thành từng giọt nước mắt trong tôi… “có một lần mất mát mới thương người đơn độc, có oằn mình đớn đau mới hiểu được tình yêu..”.Tiếng hát ngày xưa…bây giờ dài và sâu thêm từng trãi, tiếng hát mang theo trôi nổi của những ngang trái và mùi vị mặn đắng của thời gian…”đường im nghe quá khứ chôn sâu, đường chia ly vẫn ngóng tin nhau, tình lẻ loi canh thâu…”! tiếng hát như cắt tim tôi thành từng mảng vụn vỡ mang bóng hình kỷ niệm…”thấy bạn bè thèm ngồi bên nhau nhắc chuyện người chuyện đời thương đau tình chia trong đêm sầu”!
THE NGUYỄN FAMILY