Cà phê!

 

Tôi yêu cafe! Đó là một nghi lễ không thể thiếu trong một ngày của tôi! Tôi thích nhìn những giọt cafe đen tròn rớt xuống đáy ly…tựa như những dấu chấm than thả xuống cuộc đời! Có những buổi sáng tĩnh lặng…ngỡ cõi lòng và thinh không là một bức màn thủy tinh trong suốt để mỗi giọt cafe đen bóng như ngọc là từng nốt nhạc gõ thành tiếng “tí tách” trong vắt, gãy gọn và rõ mồn một, len vào trí não rồi ngân nga nhè nhẹ trên từng sợi cảm xúc để bất chợp bắt gặp mình thoát thân về một thế giới rất riêng…ngất ngây trong cái thú ngọt đắng đến lạ lùng!

Buổi sáng ngồi nhấp từng ngụm cafe thật lâu mà nghe giọt đắng lăn tròn xuống cổ…thật tương phản làm sao với màu trắng sáng chói của nắng và cái mùi tinh nguyên của ngày mới bắt đầu. Tôi có thói quen uống ly cafe thật lâu như thể muốn kéo dài những khoảnh khắc buông lơi trong màu đen, vị đắng và lặng đón ngọt ngào gậm nhấm vào hồn, cho đủ thời gian lục lọi đâu đó trong mảng muôn ngàn sợi tơ đan chồng chéo đóm ký ức xám dịu là nơi có một hiện hửu khác…trong tôi!

Cafe đối với tôi không như “người đàn bà mang bùa ngãi”, nhưng nó cũng là một loại bùa mê không cưỡng nổi, là thứ “rượu lễ” của riêng tôi, vì mỗi khi uống vào ngụm nước đắng linh thiêng đó, lòng lại miên man nhớ đến một người…

Một ngày không có cafe là một ngày không có buổi sáng!

Buổi sáng không có sắc đen của cafe sóng sánh trong những viên đá trắng xuyên suốt…ánh nắng rọi xuống sẽ là vòng loang lỗ trống hoác, như nổi trống rỗng của trái tim cần một “mặt trời”!

Hương cafe thơm nhẹ nhàng như những ngày đầu biết yêu…về ngẩn ngơ nhớ thầm mùi tóc tình nhân!

Vị cafe đắng ngọt gắt môi một cảm giác mãnh liệt của cuộc tình đẹp sóng gió…

Tôi yêu cafe như mê hoặc một tín ngưỡng kỳ diệu nơi tôi tìm thấy thăng bằng trong tâm hồn bằng những “gạch nối” giữa niềm vui và nổi buồn, đắng và ngọt, đen thẳm và trong vắt!