Lễ vu lan tri ân Cha Mẹ!
“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào…”
Hầu hết những
người Việt Nam chúng ta đều biết đến câu hát này. Trong dân gian có biết
bao nhiêu nhạc, thơ, ca dao, tục ngữ ca tụng hình ảnh người Mẹ. Đó là đề
tài dễ dàng gây cảm xúc và đi sâu vào lòng người nhất bởi mỗi chúng ta
đều có trong tim một người Mẹ kính yêu, Mẹ đã tạo cho chúng ta sự sống
và nuôi dưỡng chúng ta nên người. Ai đã từng làm Mẹ mới hiểu thấu tấm
lòng của Mẹ, ai đã từng nuôi con mới biết được công ơn khó nhọc của Mẹ
đã hy sinh suốt đời vì con….
“Con ăn cá, Mẹ nuốt xương
Con nằm
giường, Mẹ nằm đất…”
Chừng đó ca dao cũng chưa đủ nói hết tình Mẹ
yêu con. Cái ngày con chào đời Mẹ nghẹn ngào sung sướng khi nhìn thấy
được hình hài con nguyên vẹn. Mẹ nâng niu từng bước con chập chững tập
đi, lúc đó Mẹ là thế giới của con, Mẹ là đôi chân của con, là lẻ sống
của con. Lúc đó ngôi nhà của Cha Mẹ là vũ trụ che con, lúc đó mỗi sáng
thức dậy con chỉ mong được nhìn thấy Mẹ, mỗi đêm nằm ngũ con chỉ mong
được hít thở trong không khí có hơi hướm của Mẹ, lúc con chẳng có gì…con
cần Mẹ biết bao!
Trong tình thương Mẹ…con lớn lên như thổi, con
biết đi biết nói những tiếng bập bẹ đầu tiên con chỉ biết gọi Mẹ ơi. Năm
tháng chất chồng tuổi Mẹ, hồng thêm tuổi con xanh, mỗi bước con đi vào
đời là mỗi bước con xa dần vòng tay Mẹ, ngôi nhà ngày xưa con đã từng
xem là cả vũ trụ bây giờ trở nên tù túng trước những hoài bảo bồng bột
trong con, vốn từ ngữ của con đã bay xa ngoài tiếng gọi Mẹ, con đã học
biết nói những
điều con suy nghĩ, biết mở miệng đòi những thứ con
cần, con đã tập biết quan sát cuộc sống chung quanh nhưng con ngu muội
vô tâm không thể nhìn thấu những nổi nhọc nhằn khổ đau dấu đằng sau nụ
cười hiền hòa của Mẹ. Con học ghi nhớ và hình dung những màu sắc trong
đời nhưng con không vẽ nổi đôi mắt Mẹ vời vợi chan chứa tình yêu con
mênh mông như biển Trời! Con không pha nổi màu của tần tảo hy sinh! Con
đã làm bao nhiêu bài toán khó nhưng không đếm nổi công ơn vô lượng vô
biên của Cha Mẹ. Con đã bắt gặp bao nhiêu hình ảnh đẹp nhưng không hình
ảnh nào đẹp ngời bằng hình ảnh Mẹ nhìn con, con đã đi khắp phương trời
nhưng chợt giác ngộ rằng không nơi nào thân thương bằng ngôi nhà Cha Mẹ,
dù đã từng không đủ chứa những khát vọng nông nổi thời mới lớn của con
nhưng giữa Trời Đất bao la…đường đời vạn nẽo con mới nhận ra đó là tổ ấm
êm đềm nhất, là mái che con an toàn giữa những cạm bẫy bên ngoài, là
chiếc nôi kỳ diệu lớn theo cùng với con, bảo bọc con suốt đời!
Trong từng nổi thăng trầm của Mẹ…con từng bước thành người. Con ùa vào
xã hội vội vàng chưa kịp đếm những nếp nhăn trên trán Mẹ. Con bị cuốn
hút theo vòng quay lông lốc của cuộc sống nên thưa dần tiếng gọi Mẹ ơi.
Con lăn xả theo đời cơm áo quên đi hơi hướm Mẹ mà ngày xưa thiếu vắng
con không ngũ được. Con chạy theo những khao khát phù hoa..đêm đêm trăn
trở về những gam màu…hy sinh,tần tảo, nhọc nhằn, vu vi một đạo lý thâm
sâu vô thường.
“Mẹ, Mẹ là giòng suối dịu hiền
Mẹ, Mẹ là bài
hát thần tiên
Là bóng mát trên cao
Là mắt sáng trăng sao
Là ánh
đuốc trong đêm khi lạc lối”
Mẹ là phép lạ biến những ước mơ thơ
dại của con thành sự thật. Ngày chào đời đôi mắt con ngơ ngác trong vầng
hào quang của Mẹ, con chưa biết đến Thượng Đế muôn loài…nên Cha Mẹ là
Đấng Tối Cao giữa lòng con, là Phật trong tim con, là chân lý của con.
Mẹ tạo con nên vóc hình, mẹ cho con dòng sữa ngọt đông đầy luân lý, mẹ
hy sinh thanh xuân đổi lấy tuổi con xanh thần tiên. Mẹ chính là đóa hoa
hồng rực rỡ nhất trong đời! Cha là vầng thái dương luôn tỏa sáng trên
đầu con, là cuốn kinh cầu thâm nghiêm nhất khai trí cho con học biết làm
người! Con nguyện xem mỗi một ngày đều là ngày lễ Vu lan để con có thể
tỏ lòng hiếu kính và để nhắc nhở con sống hàng ngày luôn đặt chữ hiếu
làm đầu.