Đêm trắng!
Những đêm trắng…mắt nhắm nghiền nhưng đầu óc lại ở trong một trạng thái
tỉnh táo đến kỳ lạ, cái tĩnh lặng của ban đêm càng làm rõ mồn một âm
thanh của muôn trùng! Tất cả vang dội vào tâm thức đang rỗng hoác trống
không như tiếng chuông ngân nga thành những giai điệu nhức buốc, những
giai điệu rờn rợn, giai điệu của bóng đêm, giai điệu của những bóng ma,
bóng ma dĩ vãng, bóng ma kỷ niệm!
Những đêm trắng…mắt mở lớn
thách thức với đêm dài, quá khứ trở về như một cuốn phim quay
chậm...những khuôn mặt thân, những khuôn mặt thù, những người tình,
những nụ cười và nước mắt! Ôi đêm trắng!sáng lòa một vùng ký ức!
Những đêm trắng…mông lung như ngàn đóm lửa lập lòe, chiếu len lõi vào
từng ngóc ngách sâu thẩm trong tâm hồn, những góc buồn, những góc vui,
những góc chôn sâu ăn năn hối hận. Đêm trắng nằm yên nghe từng nhịp đập
cũa trái tim, thình thịch thình thịch, như tiếng trống trong một nghi lễ
buồn, nghe thảng thốt sờ lên khuôn mặt, những nếp nhăn, những đường đời
xếp hàng trên khóe mắt, khép lại vĩnh viễn thời son trẻ!
Những
đêm trắng…trăn trở đếm từng khoảnh khắc trôi qua, tiếng tích tắc của
thời gian…dòng trôi nghiệt ngã như gom thành lực lượng nhọn hoắt xoáy
sâu vào tâm não, đục khoét linh hồn...nhức buốt!
Những đêm
trắng…kẻ thù vô hình, nổi ám ảnh vô hình, nổi đau vô hình!!!